Bài viết số 2 lớp 6: Kể về một việc tốt mà em đã làm
Hướng dẫn
BÀI SỐ 1: GIÚP BÀ CỤ GIÀ
Vào một buổi sáng mùa dông, bầu trời u ám vì cơn mưa cứ rả rích kéo dài. Em rảo bước trên con đường. Bỗng em nhìn thấy một cụ già đang xách một giỏ rau quả nặng, cụ đứng ở bên vệ đường, khuôn mặt thoáng vẻ lo âu.
Em dừng lại hỏi cụ:
–Bà ơi I Sao bà lại đứng ở dây? Bà mang giỏ nặng lắm phải không? Bà cụ tần ngần đáp:
–ừ! Bà đi chợ bán rau quả nhưng giỏ xách nặng lắm, đường trơn quá, bà phải đứng nghĩ tay.
Nhìn bà cụ, em cảm thấy ái ngại, rồi em vội vàng đỡ lấy giỏ xách của cụ, tay kia em cầm lấy tay cụ và thưa:
–Bà ơi! Để cháu giúp bà một tay nhé! Cháu sẽ mang hộ giỏ xách cho bà, đường đến trường học của cháu cũng đi qua ngõ chợ đấy ạ!
Nét mặt bà cụ vui vẻ hẳn lên và đưa cho em giỏ xách. Em sánh bước đi cùng cụ, vừa di vừa trò chuyên vui vẻ. Thỉnh thoảng, em dừng lại để đợi cụ đi qua những đoạn đường trơn. Mãi trò chuyện cùng cụ, em đã quên đi sự nặng nề trên đôi tay bé bỏng của mình. Hai bà cháu đã đến ngõ chợ. Em trao lại giỏ xách cho bà cụ rồi tiếp tục đi học.
Em chào cụ. Vừa đi vừa cảm thấy vui vui vì đã biết giúp người già cả. Bất chợt, em khẽ cất lên tiếng hát trên con đường tới lớp.
GIÚP EM BÉ ĐI LẠC
Sáng chủ nhật, em xin phép mẹ ra ngoài xem phim. Em vui sướng chào mẹ rồi rảo bước để kịp giờ xem phim. Tiết trời chủ nhật thật tuyệt. Ai cũng đang tận hưởng cái thứ an nhàn của một ngày nghỉ. Đường phố tấp nập dòng người qua lại. Đang đi, bất chợt em bắt gặp một chú bé bị lạc đường trên hè phố.
Đó là một bé trai chừng bốn tuổi, đang mếu máo khóc, luôn miệng gọi má. Mặc dù vậy, mọi người đang đi ngang qua đều dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Ai cũng muốn nhanh chân để theo kịp nhịp độ sống của thành phố, bận rộn, tất bật. Nhìn chú bé khóc, em không cầm lòng được. Muốn đưa chú về cho cha mẹ chú nhưng lại nghĩ đến buổi chiếu phim hôm nay. cả tuần em được đi có một buổi mà phim kỳ này hay quá. Các bạn em đi xem về đều khen nức nở. Em đã định bỏ đi nhưng khỉ nhìn kĩ chú bé, em lại không nỡ để chú đứng mãi nơi hè phố. Nhỡ có kẽ thiếu lương tâm ẵm bé đi thì thật là một tai họa đau đớn cho gia đình chú.
Nghĩ thế, em ngồi xuống dỗ chú bé. Một lát sau, chú bé đã đỡ khóc và có vẻ tin cậy nơi em. Thấy chú đã bình tĩnh, em liền hỏi xem nhà chú ở đâu. Nhưng vì chú còn nói ngọng nên em cố nghe mà cuối cùng vẫn không hiểu. Sau cùng, em quyết định đưa chú bé đến đồn công an gần đấy, may ra sẽ có kết quả. Không ngờ bố mẹ chú bé cũng vừa tất tả đến đấy tìm con. Hai người mừng rỡ ôm chầm lấy chú bé. Bố chú bé ríu rít cảm ơn em. Ai cũng khen em có lòng tốt và biết giúp đỡ mọi người. Trời đã gần mưa, mọi người ra về trong không khí vui vẻ.
Trên đường về, tuy đã bỏ lỡ một dịp xem phim hay nhưng em không lấy làm nuối tiếc, trái lại em cảm thấy vui sướng và hãnh diện vì mình đã làm một việc tốt để giúp đỡ người gặp hoạn nạn. Đó là bài học thể hiện nếp sống văn minh, lịch sự mà em đã được học ở trường.
BÀI SỐ 2: GIÚP CÁC BẠN VÙNG BÃO LỤT
1. MỞ BÀI:
– Ăn com chiều xong, tối xem tivi.
– Thấy cơ cực của nhân dân miền Trung bị bão lụt.
2. THÂN BÀI:
– Mẹ lặng lẽ vào nhà lây vải vóc quần áo.
– Mẹ nói ngày mai mua thêm đồ để gởi ra cho người thân.
– Ba mẹ bàn tính đến khuya. ”
– Em cũng góp phần của mình.
3. KẾT LUẬN
– Mơ thấy các bạn miền Trung cũng hạnh phúc như em.
– Thấy mẹ sung sướng vì hành động của em.
BÀI LÀM
Mọi ngày, sau khi ăn com chiều xong, cả nhà em lại quây quẩn ở phòng khách vừa uống trà, vừa xem ti vi rất đầm ấm. Hôm qua cũng vậy, em đang xem ti vi thì chợt trông thây cảnh miền Trung bị bão lụt, nước dâng lên thật cao, nước chảy cuồn cuộn. Nhà cửa như trôi nổi bềnh bồng trên mặt nước, thấp thoáng hai cái cửa sổ bé xíu. Mọi người đều phải đi lại bằng thuyền trong mưa gió tầm tã. Những bạn nhỏ như em ngồi co ro vì sợ, vì lạnh. Có cả nhũng bạn bị lạc mất bố mẹ khóc lóc thảm thiết.
Xem tới đây em chợt thây sông mũi cay cay, phải vội quay đi cho khỏi khóc. Ba mẹ buồn hẳn đi. Nhất là mẹ, dường như mẹ vừa mới khóc, nước măt còn long lanh trên má. Chả là nơi ấy là quê hương của mẹ. Mẹ đã ở ngoài đó từ những ngày còn bé. Bây giờ còn có các dì, các cậu mà lâu rồi, mẹ chưa ra thăm được.
Xem ti vi xong, mẹ lặng lẽ vào phòng soạn những quần áo, vải vóc và rất nhiều thuốc cho vào một túi áo. Em giúp mẹ sắp xếp mọi thứ cẩn thận, ngay ngắn rồi buộc lại gọn gàng để sẵn trên bàn. Mẹ nói với em, giọng nghẹn nghẹn:
– Ngày mai mẹ sẽ mua thêm thuốc để gửi ra ngoài ấy. Cả khăn và quần áo nữa.
– Mẹ cho con đi với! – Em nằn nì.
Mẹ mỉm cười dịu dàng:
– Ừ! Con cùng đi với mẹ, một mình mẹ thì không có nhiều chứ nhiều người như thế hẳn sẽ giúp được miền Trung bão lụt.
Tối ây, ba và mẹ còn bàn tính những gì đến tận khuya. Em cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Thương mẹ quá, em rón rén ngồi dậy lấy mây quyển tập còn thơm mùi giấy mói cất sâu vào trong ngăn kéo và nhác chú heo đất trên bàn học lên. Chà! Chú béo lắm rồi đây. Có ngày nào mà em lại không cho chú ăn. Nhẹ nhàng để tất cả bên cạnh túi đồ, em sung sướng nghĩ thầm: “Hăn là mẹ sẽ ngạc nhiên lăm!”
Em thiếp đi trong giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ, em thây những bạn nhỏ miền Trung cười vui rạng rỡ, tay mang cặp sách tung tăng đên trường. Thấp thoáng phía sau là gương mặt mẹ sáng bừng hạnh phúc, ánh mắt ấm áp hệt như một cô tiên ngày xửa ngày xưa.
ĐỀ 2: Bạn em có kể cho em nghe một câu chuyện mà bạn ây ân hận. Em hãy kể lại câu chuyện đó.
DÀN BÀI
1. MỞ BÀI:
– Lan đã một lần tâm sự vối em về một việc mà bạn rất hối hận.
2. THÂN BÀI:
– Rủ bạn đi chơi.
– Nói dối mẹ là đi chép bài.
– Qua cây cẩu roi xuôhg nước, bị cây đâm máu chảy.
– Nhờ chú bộ đội vót.
– Về nhà Lan ân hận xin lỗi mẹ.
3. KẾT LUẬN:
– Mỗi lúc nhìn vết sẹo trong gương Lan lại xấu hổ.
– Em coi đó là một tấm gương để không bao giờ nói dối.
BÀI LÀM
Trong đám bạn học cùng lóp, Lan là bạn thân nhất của em. Có một lần Lan kể cho em nghe một câu chuyện mà Lan đã nói dối mẹ. Điều ấy làm Lan ân hận suốt nhiều năm tháng và có lẽ Lan sẽ không bao giờ quên…
Câu chuyện ấy xảy ra vào một hôm trời lạnh, cái lạnh se lòng. Mây hôm nay, các bạn trong lớp đã rủ nhau về nhà bạn Hồng chơi. Vì nhà Hồng ở miền quê xa và phải qua nhiều câỵ cầu nhỏ nên Lan không dám nói thật với mẹ. Sợ mẹ không cho đi, nên Lan chỉ nói rằng Lan đến nhà bạn để chép bài. Mẹ cũng không ngờ rằng Lan nói dối mẹ, và hôm ây Lan vừa đi vừa sung sướng khi nghĩ tới bao niềm vui khi đến nhà Hồng. Lan sẽ được hái hoa, bắt bướm và được hái trái cây ở vườn nhà. Nghĩ đến những điều ấy. Lan không còn nhớ gì đến mẹ nữa. Khi đến gần nhà Hồng, Lan và các bạn phải qua một cây cầu nữa: Các bạn đã qua hết rồi, còn Lan không biết làm thế nào để qua. Lan loay hoay mãi và bông nhiên Lan trượt chân và rơi tỏm xuôhg nước. Cả đám bạn Lan không biết làm thế nào, chỉ biết kêu cứu mọi người xung quanh. Lan không còn biết gì nữa, đầu Lan bị đập vào chân cầu, trán Lan bị một nhánh cây nhọn đâm vào làm máu Lan tỏa vào trong nước. Vừa lúc đó, một chú bộ đội đi tới đã đưa được Lan lên bờ. Cả đám bạn Lan mừng rỡ và rối rít cảm ơn chú bộ đội. Sau khi băng bó vết thương cho Lan, chú ây đã đưa Lan về nhà. Mẹ Lan cám ơn chú vì đã cứu sống Lan. Lan cam thây xấu hổ va ân hận lắm. Lan không biết nói thế nào để mẹ đừng giận Lan, Lan chỉ biết xin lỗi mẹ và hứa sẽ không bao giờ nói dÔỊ mẹ nữa. Mẹ buồn lăm nhưng cũng mừng vì Lan vẫn ở bên cạnh mẹ và biết nhận lỗi với mẹ.
Đó là câu chuyện mà Lan đã kể cho em nghe, vết sẹo trên trán Lan vẫn còn. Mỗi lần nhìn vào vết sẹo ây, Lan cảm thây lòng mình nao nao và xấu hổ với chính bản thân mình. Chứng ta hãy nhìn vào việc làm của Lan để không phải ân hận như Lan.
ĐỀ 3: Em hãy viết thư thăm hỏi thầy giáo (hoặc cô giáo) cũ nhắc lại những kỉ niệm về sự chăm sóc của thầy (cô) đối với em.
BÀI LÀM
Nhơn Thạnh, ngày… tháng… năm… 2017…
Kính thưa cô,
Đã lâu, từ ngày cô chuyển trường đi dạy nơi khác, em chưa có dịp viết thư thăm cô. Hôm nay, thi học kỳ hai đã xong, em vội viết thư này thăm cô. Mặc dù xa cô gân năm nay rồi nhưng những kỉ niệm sâu sắc của cô đối với em mà đến bây giờ vẫn chưa quên được.
Thưa cô,
Sức khỏe cô lúc này thế nào? Chắc cô vẫn khỏe chứ. Gia đình cô chắc vẫn bình yên. Chị Thanh năm nay đã thi vào đại học rồi phải không cô? Em Hải năm xưa vẫn theo cô đến trường ây, năm nay đã học lớp mấy rồi? Thầy năm nay vẫn còn công tác ở trường cũ không cô? Riêng em vẫn khỏe, kết quả học kỳ hai của em rất khả quan. Em được xếp loại giỏi về văn hóa và về đạo đức. Còn cô hiện nay đang dạy lớp mấy? Các bạn ở đó chắc cũng ngoan ngoãn luôn làm vui lòng cô chú? Em năm nay cũng diễm phúc được một cô giáo rất thương yêu học sinh như cô ngày nào. Xa cách lâu các bạn nhớ cô lắm, các bạn gửi lòi thăm cô và nói răng sẽ đến thăm cô vào một ngày gần đây. Gần một năm trôi qua, không biết cô còn nhớ chúng em không? Chứ em thì vẫn còn nhớ như in những kỉ niệm của ngày đầu mói đến lỏp. Hôm ây là ngày khai trường, mẹ dắt em đến gặp cô để xin cho em vào lóp một. Khi mẹ em về nhà rồi, thì em chạy giỡn cùng các bạn trong lóp mẫu giáo năm rồi. Chẳng may em bị vãp ngã. Em khóc thét lên, cô đến bên em, dịu dàng đỡ em dậy, vuốt ve và phủi quần áo cho em. Xong cô dắt em vào lóp cho em choi với các bạn trong lốp. Vài ngày sau. cô dạy chúng em tập viết. Vì chưa quen nên em viết rất xấu. Viết xong nhìn lại những dòng chữ ngoằn ngoèo, em tức giận lắm ném bút chì vào cô và lây tay đẩy cô đi. Chang những không đánh em mà cô lại gần em ôn tồn khuyên bảo. Rồi cô nhặt viết chì lên cho em viết tiếp. Lại nhớ, em vô cùng hối hận vì hành động ây, trái lại cô không giận em mà vẫn thương yêu em rất mực. Vì vậy mà đến bây giờ em vân không quên được.
Thư đến đây khá dài, em xin dừng bút. Chúc cô và gia đình luôn vui khỏe, công tác tốt. Em hứa sẽ cố gắng học thật tốt để làm vui lòng cô và cha mẹ.
Nguồn: Vietvanhoctro.com